Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

VĂN TẾ CỤ CAO QUANG THẠNH





Hỡi ôi
Kém một ngày không đi, hơn một ngày chẳng ở
Ngày tháng, cỏ cây, đất trời, quê hương, ghi nhớ
Con cháu, họ hàng,  thân bằng cố hữu
Đau đáu tiếc thương Người đã về với cõi vĩnh hằng
Vẫn biết rằng tuổi già sức yếu
Luật càn khôn chẳng thể vượt qua
Mà sao lệ cứ ướt nhòa
Trời cao đất thấp biết là thấu chăng

Nhớ linh xưa 
Ấp Hoành Nha Giao tiến
Giáng sinh vào giữa buổi nhiễu nhương
Trong một gia đình nhân văn nền nếp
Chữ thánh hiền rèn dũa đức hiếu trung
Lớn lên gặp được trùng phùng
Gia đình yên ấm cúc cung chu toàn


Tuổi hai mươi tràn đầy sức sống
Nhìn quê hương đất nước tơi bời
Lòng đau quặn xé,
Muốn đem tuổi trẻ dâng hiến cho đời
Hiềm một nỗi
Bố mẹ già, vợ di con thơ
Lấy ai chăm sóc - rồi đây
Vò võ năm canh, những ngày
đợi tháng chờ
Anh Cả cũng chẳng thấy về?
Thôi đành vậy, nhờ chị dâu khuya sớm
Chăm sóc thầy u, bảo ban người vợ
di
Dứt áo ra đi
Chín năm kháng chiến trường kỳ
Không một dòng tin tức
Bố mẹ già khuất núi,
Không được thấy mặt con
Chẳng biết mất hay còn
Cũng vì giữ tấm lòng son
Vì dân vì nước vì non quê mình

Ôi!  

Cứ tưởng buổi hòa bình gia đình đoàn tụ
Lũy tre xanh, đồng ruộng cánh cò bay
Miền nam còn đau đớn tháng ngày
Vẫn chưa buông súng cầm cày
Vẫn còn máu lính vẫn say chiến trường

Hỡi ơi

Buông cây súng, về với gia đình
Lòng còn ngổn ngang tâm tư day dứt
Làm gì đây cho quê hương dòng tộc
Làm gì đây cho trọn nghĩa vẹn tình
Thôi thì
Ngày rồi đêm kiên trì    
Bên án thư đèn sách                        
Trang sử nhà, trang sử xã được viết ra
Gia phả tổ tông dòng họ chói loà
Phải để đời sau con cháu biết
Ôi tấm thịnh tình mà sao da diết
Mất đi rồi thương tiếc mãi không thôi

Ôi!

Bảy tám mươi còn trèo đèo lội suối
Còn theo xe ra Bắc vào Nam
Chắp nối cội nguồn, bao đời theo đuổi
Làm sáng danh dòng họ Cao Trần
Công này ghi nhớ bội phần
Cháu con đẫm lệ xa gần tiếc thương

Than ôi

Tuổi chín mươi nào đâu đã nghỉ
Còn bộn bề bao nỗi âu lo
Tâm nguyện đành gửi gắm lại cháu Nam
Mong trời phân định
Tổ tiên soi xét,
Trọn đời, chỉ có nghĩa tinh
Đau đáu một lòng về nơi thờ tự
Hiến đất để xây nhà thờ tổ Lương Phủ
Mong sao trời đất tâm linh
Mong sao tiên tổ hiển linh độ về
Ôi!

Thời gian tàn ác gớm ghê
Lấy đi trai trẻ lấy đi bạc đầu
Ai chả biết đời người ngắn ngủi
Sống trên đời ở tạm mà thôi
Âu  là an ủi kiếp người
Ai rồi cũng phải về nơi cuối trời.
Chín mươi ba năm sống trên đời
Công lao hiển hách, một thời vàng son
Gia đình trách nhiệm vuông tròn
Họ hàng làng xóm mãi còn mến yêu
Lệ rơi chan chứa sớm chiều
Biết rồi mà vẫn rất nhiều thương đau

Hỡi ôi

Âm dương cách biệt hai đầu
Là con là cháu đớn đau bội phần
Vẫn biết là tuổi già lâm bệnh
Tuổi càng cao bệnh lại càng nhiều
Cháu con chạy chữa sớm chiều
Ngày đêm không quản
Nào thuốc men, nào bệnh viện
Túc trực ngày đêm bên giường bệnh
Mắt quầng thâm, sức khoẻ hao mòn
Vẫn mong Người sống, cháu con được nhờ...

Thế mà:

Người đành rũ bỏ ưu phiền
Về nơi tiên tổ tới miền gió sương
Và bao nhiêu chuyện đời thường
Cũng xin chôn xuống vấn vương làm gì
Thời gian rồi cũng qua đi
Thiệt thòi thua mất cũng biệt ly theo ngày
Giờ Người như giấc ngủ say
Thiên thu nghìn nỗi đắng cay hết rối

Ô hô!

Thương nhớ trăm lần, nghìn lần thương nhớ
Nỗi đau này còn mãi trong tâm
Lệ nhòa nước mắt nghẹn thầm
Tiễn đưa Người tới cõi âm  vẹn tình
Chúc Người sớm được hiển linh
Về nơi cực lạc phiêu linh mây trời
Ô hô! thôi cũng đành thôi
Cháu con vĩnh biệt tiễn Người từ đây.

Tiễn biệt Người
Cháu Cao Văn Thịnh và gia đình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét