Đến đầu làng đã nhạt mưa
Hoe hoe mấy hạt nắng thừa hắt sang
Điểm lên những cánh Sen Vàng
Lăn tăn mặt nước ao làng hoe hoe.
May còn sót lại khóm tre
Mấy hòn đá tảng ngồi nghe sáo diều
Tay đưa võng, miệng nhả Kiều
Bà ngồi ru cháu-bóng chiều đổ ngang...
Người đi kén bạc, chọn vàng
Ta về ươm chút hồn làng với quê!
CTN
Khản cổ với: "Giữ gìn bản sắc dân tộc" mà để chiếm đất người ta đã
san lấp cả ao đình. Quán Karaoke của ai đó xây cất chót vót át
cả di tích lịch sử đã được xếp hạng quốc gia, có nơi hotel của tư nhân
nuốt cả nhà hát lớn của một thành phố tên tuổi từng vang bóng một thời.
Lòng tham của con người đã nhấn chìm nhiều nét đẹp văn hóa do cha ông
tạo dựng từ ngàn năm vào nơi dĩ vãng. chuyện nhãn tiền...buồn biết mấy
và nuối tiếc cho những ai từng xót xa thương nhớ cuội nguồn.
Ta biết nhà thơ Cao Trần Nguyên trăn trở trước nông nỗi ấy nhưng
ông điềm đạm kiên nhẫn tìm kiếm và rất may ông đã nhặt được chút hồn quê
rơi rụng. Đề tài thì quá lớn diễn đạt bằng thơ chả mấy dễ dàng, nhưng
nhà thơ Cao Trần nguyên xử lí ngay bằng công cụ thuần thục chắc tay. Có
lẽ đó là tay thuận của ông. Ông là người hết sức thủy chung với nhịp
điệu Lục Bát truyền thống. Đọc Lục Bát của ông thấy ngọt lắm, nhưng
không phải vị ngọt của đường tinh khiết mà vị ngọt của mía re vừa có hàm
lượng đường cao vừa giầu vi lượng chất khoáng hòa tan.
Đọc khổ 1: Ta thấy ông tả cảnh tài tình - thật khéo léo khi dùng
từ điệp, từ láy tượng hình làm hiện lên một không gian đầu làng sống
động trước mắt ta, rồi nét quê xưa: khóm tre, đá tảng, sáo diều, bà đưa võng ngâm Kiều...
Ở khổ 2: Những chi tiết được tuyển quặng nhặt ra nét đặc thù khái
quát lấp la lấp lánh. Đúng như ông nói: "Người ta kén bạc, chọn vàng", mờ
mắt ở đâu đó nhưng có cái mà Bạc Vàng không thể mua nổi đó là: Hồn cốt
văn hóa phong cách sống đẹp của một dân tộc. Không phải nhìn qua kính
xám nhưng nếu tinh ta đang thấy quá nhiều điểm bị mai một xuống cấp,
khiếp nhất là chỉ có rao giảng mà không làm theo tốn kém mà hiệu quả rất
thấp. Có lẽ thế nên cao Trần Nguyên mới: "Ta về ươm chút hồn Làng với
Quê". Vâng phải nhóm lại! Am trầm như một câu kêu cứu thì thầm đuối sức
do đó người đọc hiểu "Ta" ở đây đâu phải chỉ mình ông, phải chăng đó là
đại từ nhân xưng chỉ số nhiều - chỉ cả cộng đồng.
Tôi vẫn thường đọc thơ ông và hiểu ông như thế.
Đã đăng trên trang mạng LucjBat.vn ngày 30/5/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét